Thằng Nhóc nghèo và cô tiểu thư đanh đá - Chap 12

Người đăng: Unknown on Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Chap 12: Cô chủ nổi giận
Tôi chở nhỏ về mà trog lòng cứ thấy vui vui. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang...
Tôi đưa con nhỏ về tới nhà thỳ đã là 6h chiều. Ko biết h nhỏ T về chưa nữa. Tôi đạp xe về,vừa dắt xe vô cổng thỳ nhỏ T trog nhà đi ra
-A đi đâu h này mới về
Chết rồi. H mà nói mình đưa nhỏ H về thỳ chắc chắn nhỏ T sẽ nổi khùng. Nhỏ thuê mình về chở nhỏ đi học chớ có phải chở bạn nhỏ đâu. Kiểu này phải kiếm cớ để êm chuyện cho rồi
-À a xe a bị lủng lốp a dắt đi vá nên về hơi trễ. A xl nge.
-xe a bị lủng lốp hả. Con nhỏ nói bằng cái giọg k thể đanh đá hơn,xog thỳ cười nhết mép. Ko lẽ nhỏ đã thấy tôi chở nhỏ H về. Ko đâu,nếu nhỏ thấy tôi thỳ tôi phải thấy nhỏ chứ. Hay nhỏ chỉ thử mình thôi
-ừm. Xe a lủng lốp thật mà
-a định qua mặt tôi hả?
Con nhỏ thay đổi cách xưg hô tôi biết là sắp có chuyện rồi đây. Nhưg nhỏ tức tôi chuyện gì chứ
-a có qua mặt e đâu
-ba tôi thuê a làm ko phải là để a chở ng khác về. A thấy tôi tốt với a nên a coi thườg tôi đúng ko
Tôi chẳng biết nói gì nữa hết. Thỳ ra là nhỏ đã biết hết mọi chuyện. Nếu tôi nói thật thì đã k như thế này rồi. H làm sao đây
-a...a xl. Tôi chẳng biết nói gì ngoài xl. Tôi sai hoàn toàn rồi.
-nếu cái L ko nói lại tôi thỳ chắc a đã qua mặt tôi rồi. A thu dọn đồ đạc đi. Cút ra khỏi nhà tôi
-a xl e mà. Chỉ là a thấy nhỏ đi bị đau chân nên a mới chở về. A hứa sẽ ko có lần sau đâu. Xin e đừng đuổi việc a
Nếu bây h tôi bị đuổi thỳ phải đối diện với dì tôi,chú tôi ra sao đây. Họ đã hết lòng vì tôi vậy mà. Tôi chẳng khác gì 1 thằng bất hiếu.
-sẽ k có lần sau đâu. A cút ra khỏi nhà tôi. Đừg để tôi gọi ba
-a xl
Tôi biết h có nói gì đi nữa thỳ nhỏ T cũg k thay đổi. Nhỏ mất lòng tin ở tôi rồi. Nếu tôi chịu nói thật thỳ mọi việc chắc đã ko tồi tệ như thế này. Tôi lên phòng thu dọn đồ đạc,xún nhà thỳ thấy nhỏ vẫn ngồi ở đó
-a cảm ơn e với ba e vì tất cả. Còn chuyện lúc nãy a thật sự xin lỗi
Con nhỏ k tl tôi. Chắc nhỏ căm gét tôi lắm. Đúng thôi. Nhỏ hết lòng giúp đỡ tôi mà tôi lại đối xử với nhỏ như vậy.
Tôi dắt xe ra. Đạp nhưng chẳng biết về đâu. Bây h tôi ko đủ can đảm để về nhà gặp dì với chú tôi. Lâu rồi ko ra biển,tôi ra đó đi dạo biết đâu tâm trạng sẽ khá hơn chăng. Những cơn gió mát tạt ngang qua mặt. Sóng biển rì rào như đang ca hát 1 bản tình ca buồn. Mọi thứ trộn lẫn vào nhau làm tâm trạng tôi thêm nặng trĩu. Tôi đã từng nghĩ đến 1 tươg lai tươi đẹp. Điều tôi hằng mơ ước sắp sửa thành sự thật thỳ chính tay tôi là đập vỡ đi. Rồi ngày mai sẽ ra sao đây. Phải khó khăn lắm tôi mới đc đi học lại vậy mà...
Bất chợt trời đổ mưa. 1 cơn mưa tầm tả. Tôi ướt hết cả người. Ước gì h này đc ở nhà,đc ăn nhữg bữa cơm đạm bạc nhưg lúc nào cũg vui vẻ,ấm áp. Ước gì mình nhỏ lại để đc chú dì chăm sóc yêu thươg,ko phải lo nghĩ về đồng tiền,về cuộc sống. Giữa cái lạnh lẽo này,hơi ấm có lẽ chỉ có ở lòng thươg. Tôi quyết định trở về nhà.
Tôi đạp những bước chân nặng nề về nhà
-ủa thằng S. Con đi đâu mà ướt hết trơn vậy. Vô nhà đi con.
Vẫn là giọng nói ấm áp của dì tôi. Vẫn nhữg cử chỉ yêu thươg đó. Tôi thấy mình có lỗi quá
-a ơi thằng S về nè.
Chú tôi đi ra,nhìn tôi sững sờ
-Con đi đâu mà ướt hết vậy. Có chuyện gì hả con
Chẳng biét sao lúc đó tôi khóc. Tôi khóc như một đứa trẻ vậy.
-Con xl dì với chú nhiều lắm
-Có chuyện gì vậy con. Dì đến ôm tôi vào lòng.
Tôi hết lại cho dì với chú nge. Tôi nghĩ chắc họ sẽ giận tôi lắm.
-Tội nghiệp thằng nhỏ. Chú đã nói rồi,nếu con thấy khó khăn quá thỳ phải nói với chú. Chú với dì ko trách con đâu. Mình còn cả 1 tươg lai phía trước mà con
-dạ. Nhưg h con biết làm gì để phụ gđ đây
-con đừng nghĩ nhiều đến chuyện đó. Chú dì ko có bỏ mày đâu.
-con... Tôi ko biết nói gì hết. Ôm dì khóc ng0n lành. Ai chửi tôi yếu đuối cũng đc. Gđ chính là điều tuyệt vời nhất mà tạo hoá ban tặng

{ 0 nhận xét... read them below or add one }

Đăng nhận xét